VƯỜN THƠ

THƠ 
Tác giả: Vỹ Nhi 
 Thơ là thơ Là đọc đi sẽ hiểu 
Là những câu nói Vu vơ ẩn ý nhiều 
Thơ là tôi Là tâm tình con người
 Là bộc lộ trong im lìm vĩnh viễn 
 Thơ là trăng Là gió, là mây, là vạn vật 
Và là sự im lặng - giữa tôi với người


Thơ






Làm thơ từ thuở mười ba
Ðến năm mười tám thơ ra đầy đường
Chơi thơ đâu phải chuyện thường
Gặp thằng dở dở ương ương thơ cười

Họa thơ là tật của người
Ðèn khêu chiếu trải xin mời cố nhân
Tiểu thơ gặp gỡ bao lần
Cả đời chỉ nhớ mấy vần thơ ngâm

Bán thơ lầu vắng âm thầm
Mua vui cũng được ngàn năm nụ cười
Ðọc thơ khép tội cho trời
Chép thơ tội kẻ quên lời thủy chung

Ðêm khuya tâm sự cho cùng
Thở than than thở vỡ đùng tiếng thơ
Mấy ai học được chữ ngờ
Bàn thơ lại thấy lòng trơ cõi lòng

Nói thơ cho kẻ ngồi không? 

Thơ Điên


Tác giả: Bùi Giáng








Lộn đường gõ cửa nhà ma
Gọi thằng bùi giáng bước ra tao chào
Mày điên dại mấy chiêm bao
Bây giờ điên nữa lúc nào sẽ thôi
Thưa cô phùng khánh một lời
Rằng điên suốt kiếp một đời dại ngây
Tuy nhiên xuất bản một thầy
Tu hành thanh tuệ còn ngây thơ cười
Con về giũ áo đười ươi
Nực cười trí hải ngậm ngùi mẫu thân
Đẻ con một trận vô ngần
Mẹ còn đẻ nữa một lần nữa thôi
Mẫu thân phùng khánh tuyệt vời
Chiều xuân thơ mộng dưới trời bước đi 


Bán Thơ


Tác giả: Lê Đình Viễn Lan







Bỏ tất cả vào thơ mang đi bán.
Khách quen tay vần lựa chán mua về.
Niềm hoan lạc, nỗi hoài mong, trăn trở.
Mỗi điệu vần tròn mỗi giọt đam mê.

Khách ướm hỏi: “ Vì sao thơ rao bán!
Người bận vui ai rảnh để mua sầu? “.
Mắt lấp lánh hồn nhiên nàng Thơ bảo:
“ Người hay tìm hạnh phúc giữa thương đau.”

Khách tròn mắt: “ Nói chi nghe lạ thế? “
“Không tin ư? Ông cứ thử quay nhìn,
Này yến tiệc quây quần vui đấy nhỉ?
Nhưng xem kìa trong bếp cuộc điêu linh.

Dao cắt thịt, lửa hồng, xương máu đỏ.
Trần gian sao! địa ngục có chi hơn?
Ôi, hãy nhìn những xác thân vùng vẫy.
Không khổ đau sao máu lệ quay cuồng?

Khách bối rối quay đi hồn thoáng ngợp.
Nghe lòng dường nghèn nghẹn nỗi thê lương.
“ Cuộc sống ấy bao ngày ta góp mặt.
Mà có bao giờ nhận rõ đau thương.”

“ Vâng chỉ bởi vì trên mâm khác hẳn.
Hồn nát tan, thân xác đã vô thường.
Đành khoác đủ sắc mùi – Trò ảo thị.
Người gạt người – Đây mỹ vị cao lương.

Khách khẽ thốt: “ Người đâu ai muốn giết.
Chỉ khi mua trong gói sạch mang về.
Không máu lệ nào thấy đâu giãy giụa.
Phải đâu lòng sắt đá đến u mê.”

“ Nếu mỗi chúng ta ngày ngày tự giết.
Tiếng kêu than rùng rợn của muôn loài.
Hẳn từ lâu trần gian là đất Phật.
Bởi óc tim nào chịu thấu nỗi bi ai.

Chợt thấy khách bâng khuâng sầu cúi mặt.
Nàng thơ quay đi dấu nỗi se lòng.
“Xin lỗi nhé! chỉ vì ông cứ hỏi.
Đành ‘trung ngôn nghịch nhĩ’ vậy.. thưa ông.”

“Giờ ông hiểu vì sao tôi rao bán.
Chút tơ vương cho nhân thế vô tình.
Dẫu chỉ đôi lòng hôm nay trắc ẩn.
Biết làm sao.. thưa có vẫn hơn không.”

Gió lất phất chiều qua trên phố thị.
Bóng nàng thơ thong thả bước bên đời.
Vẫn đợi đôi lòng nhân gian ướm hỏi.
Để trao về tình vũ trụ tinh khôi.

Khách quay gót từng bước chân rất chậm.
Lặng yên nghe chút gì đó trong lòng.
Một chút gì rất quen thời thơ bé.
Mà từ lâu rồi vùi lấp bởi vô tâm..



LỐI VÀO VƯỜN THƠ...
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét